Truyện cổ Grim
Truyện kể gia đình cho trẻ em (
tiếng Đức:
Kinder- und Hausmärchen)là một tập hợp các
truyện cổ tích tiếng
Đức lần đầu tiên được xuất bản năm 1812 bởi
Anh em nhà Grimm,
Jacob và
Wilhelm. Bộ truyện này thường được biết tới là
Truyện cổ tích Grim (
tiếng Đức:
Grimms Märchen).
Ảnh hưởng của Truyện cổ Grim rất sâu rộng, được coi là một trong các nền tảng của văn hóa hiện đại phương Tây.
UNESCO chính thức công nhận Truyện cổ Grim là di sản văn hóa thế giới. Từng được dịch ra 160 thứ tiếng, Truyện cổ Grim được coi là nguồn cảm hứng bất tận cho các nghệ sĩ hoạt động trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật khác nhau như hội họa, âm nhạc và điện ảnh.
Hai anh em nhà Grimm bắt đầu sưu tầm các truyện kể dân gian từ khoảng năm
1807 khi nhu cầu tìm hiểu truyện dân gian ở Đức bắt đầu phát triển sau khi
Ludwig Achim von Arnim và
Clemens Brentano phát hành tuyển tập bài hát dân gian
Des Knaben Wunderhorn. Từ năm
1810, hai người bắt đầu thực hiện bộ sưu tập bản thảo truyện dân gian, những tác phẩm này được Jacob và Wilhelm ghi lại bằng cách mời những người kể truyện đến nhà và chép lại những gì họ kể. Trong số những người kể chuyện này không chỉ có những nông dân mà còn có những người thuộc tầng lớp trung lưu và các học giả, những người sở hữu các câu chuyện nghe được từ người hầu của họ, Jacob và Wilhelm còn mời cả những người
Huguenot gốc
Pháp tới kể những truyện dân gian có nguồn gốc từ quê hương của họ.
Năm 1812, Jacob và Wilhelm Grimm cho xuất bản bộ sưu tập 86 truyện cổ tích Đức trong một cuốn sách mang tựa đề
Kinder- und Hausmärchen ("Truyện của trẻ em và gia đình"[/i]
). Năm 1814 họ cho phát hành tập sách thứ hai với 70 truyện cổ tích, nâng số truyện trong bộ sưu tập lên 156.
Lần xuất bản thứ hai của bộ
Kinder- und Hausmärchen từ năm
1819 đến năm
1822 được tăng lên 170 truyện. Tập sách này còn được tái bản thêm 5 lần nữa khi anh em Grimm còn sống, mỗi lần đều có thêm những truyện mới và đến lần xuất bản thứ 7 năm
1857 thì con số đã lên đến 211 truyện. Bên cạnh những lời khen ngợi, tác phẩm của anh em Grimm cũng gặp phải những chỉ trích, một số người cho rằng những truyện cổ tích này không thích hợp cho trẻ em mặc dù tên tập sách là dành cho trẻ em
[5], những người khác lại chỉ trích bộ sách có ngôn ngữ không đủ "chất Đức".
"KHM" là viết tắt của
Kinder- und Hausmärchen, tên gốc. Các xuất bản từ 1812 đến 1857 chia các truyện thành hai tập.